Bbit
Nhật Kí Anh Yêu Em Full


Nhật Kí Anh Yêu Em Full


Nhật kí anh yêu em…!<3
Update Tại QuaiKep.blogspot.com----------------------------------




---------------------------------
- Anh! Mình tạm chia tay anh nhé?
- Ừm,…
Câu nói lạc lõng trong không gian, mọi thứ với tôi dường như khép lại. Bao nhiêu kỉ niệm, bao nhiêu hạnh phúc bây giờ đang nghẹn đắng trong tôi, giọt nước mắt tự nhiên ứa ra. Anh không khóc đâu e ạ, chỉ là, chỉ là nó tự rơi xuống đấy thôi. Bình yên e nhé…
Nhìn về phía xa con đường, tôi như người mất hồn, ánh mắt ấy, con người ấy, bờ vai ấy đang dần, đang dần xa khuất trước mắt tôi. Em đã lên xe ra Hà Nội ,để lên máy bay bay qua Mỹ làm nghiên cứu sinh, bỏ lại tôi nơi đây, một mình, âm thầm, lại quay lại tháng ngày tự kỉ trước khi gặp e. E ah! Anh chờ e đó nhé, nhớ về bên anh như lời e hứa nhé…..
Dù anh đã đồng ý cho e đi học, nhưng thật sự trong lòng a rất buồn, buồn lắm, chẳng lẽ anh lại ích kỉ, ích kỉ tới mức không cho người con gái anh yêu thực hiện ước mơ của mình?..Yêu, anh yêu em, và sẽ hi sinh cho e, 2 năm thôi đó nhé. A cho e 2 năm rời khỏi vòng tay anh, ra bên ngoài thế giới kia, rồi ngày mai đó, e phải trở về bên anh như ngày nào đó e có biết không, trẻ con kia???????/
Vậy là chúng ta đã yêu nhau được 3 năm, đó có được gọi là dài không e nhỉ? Đối với anh, những giây phút bên e thật sự quá ngắn ngũi, dù đó là 3 năm hay 30 năm đi chăng nữa thì a vẫn thấy nó quá ngắn để có thể làm hết những gì a muốn làm để mang lại hạnh phúc cho e………
----“Cuộc tình của chúng tôi phải tạm xa nhau như thế đó, Xa! Xa để biết 2 đứa có yêu nhau nhiều không, xa để rồi sau này hợp lại sẽ không phải rời xa nhau nữa. Tôi nghĩ vậy nên dù buồn vẫn cảm thấy đỡ hụt hững sau giây phút e đi”

Chap 1:


--------Nhật kí Ngày …tháng …năm…….
Vào một ngày hè tháng bảy, cả tuần nay trời nắng như thiêu như đốt không hề có giọt mưa nào mà chiều nay, đùng một cái, sấm chớp nỗi lên. Ào ..Ào …Ào, cơn mưa mùa hè dội xuống thật nhanh. Tôi chưa kịp làm gì cả, chỉ kịp nép vội vào quán kem nhỏ bên đường. Sửa lại mái tóc(mái tóc mào gà mới cắt hôm qua…!_!), chỉnh lại cái áo cho nó bảnh bảnh tí.(Lúc đó dường như tôi chỉ nghĩ mình tôi đứng giữa đường Đà Nẵng thì phải, tự nhiên ghê, giờ nghĩ lại mà thẹn thùng.). Ngước nhìn qua, đứng sát tôi, một cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn, da trắng, tóc đuôi ngựa, nhìn cũng rất cá tính.( Đang nhìn tôi…hehe). Thấy e trên tay chả cầm gì, mà hình như cũng muốn đi về phía con đường tôi đi. Chộp lấy cơ hội thần cho có một, tôi liền hỏi bâng quơ:
- Bước cùng không cô gái không mang ô?, 
Tâm hồn thơ ca ấy mà, chưa quen nên làm liều. Ai dè e gật đồng ý thật. Mà khổ nỗi cái ô của tôi nhỏ xíu àh, tại lúc chiều ngủ dậy muộn, trời nắng nên chôm tạm cái ô con bé nhà bà chủ.hức
Hai đứa bước xuống phố, tay tôi cầm chiếc ô che cho cả 2 người. Tôi làm quen, mà công nhận cái món làm quen của tôi cùi mía thiệt, theo trình tự ấy mà.
- Em tên gì?,- tôi hỏi
- Em tên Phương,còn anh?,- em trả lời với giọng nhỏ nhẹ, giọng miền Bắc, giọng này tôi biết, (tôi là tôi rất thích nghe giọng miền bắc mà..hehe)
- Anh tên Hoàng e à, E cũng học trường bách khoa này à?
- Dạ! e học năm 5 rồi, còn anh?,-e hỏi lại tôi.
Thôi cái chết mịa, nãy giờ xưng e, tôi mới lên có năm 3 à. Nghĩ bụng không biết cái dung nhan mình tàn tạ tới cỡ nào mà một chị bé 5 năm lại xưng a e với mềnh, hức. Mà thôi cũng hãnh diện, vì có ai đó gọi anh.
- hi, vậy là chị e rồi, e mới học năm 3 thôi chị à, buồn thật. tôi làm ra vẻ đáng thương
- Hi, thế à, thế mà nãy giờ làm chị xưng anh suốt à. -E cười nói lại tôi
- Ừ, thì tại e thấy chị còn trẻ mà, trẻ như gái 18 ấy, như trẻ con..hè hè…-Tôi chọc e, trình chém gió mấy năm tu luyện trên Facebook đó mà…^^
- Chị lườm tôi một cái- đáng yêu ghê.
-….
Đang nói chuyện thì chị kêu:
- Hoàng, e ướt vai rồi kìa!
Trời, a ướt nãy giờ rồi e mới thấy à? Cái ô bé tí tẹo thế này mà dám đi 2 người, hức. Ướt mưa là một hình thức dại gái công khai ấy mà. Tôi nghĩ bụng thế thôi chứ bề ngoài phải tỏ ra ga lăng chứ, mẹ dạy tôi thế, hề hề.
- Hi! E không sao, ướt có tí ấy mà. E ướt còn đỡ hơn chị ướt. Lỡ đi cùng e mà bị ướt, rồi bị cảm thì chị là bắt đền e, lúc đó còn khổ hơn là giờ bị ướt tí.- hehe, tôi dí dỏm tí chứ ướt nữa lưng mịa rồi Hoàng ơi.
Đi hết đoạn đường Trúc Lâm, thì trời cũng tạnh mưa. Tôi với chị đang nói chuyện vui thì chị bảo:
- Kiêt vào phòng chị đây rồi, lúc nào rảnh thì mời e qua phòng chị chơi nhé.
- Dạ!- tôi trả lời, mắt nhìn vào tầm bảng, K182, đường Trúc Lâm. Nhớ chắc như đinh đóng cột để sau này đỡ phải tìm. Hehe
Nói đoạn rồi tôi chào chị đi tiếp, còn chị bước vào kiệt.
…….Thôi chết mịa, chưa kịp xin số điện thoại. Điên thật, mãi nói chuyện quên mất cái khâu quan trọng nhất trong làm quen con gái, ngốc thế là cùng, tôi nghĩ bụng, không lẽ giờ quay lại xin, quê cả cục, thôi về nhà thay cái áo đã rồi tính tiếp.


--------------


Chap 2: Quen….



“Kìa bóng dáng người nhẹ nhàng lướt qua đây, gần anh giữa làn tuyết trắng vẫn cứ nhẹ bay……..”
…………Bay…bốp, đang cầm cái ô, hát du dương trên đường,
- Bố! Thằng nào dám ném bố đấy?...-Tôi lớn giọng nói vui, đang vui mà..hè hề
- Trả cái ô cho e,- Con bé nhà bả chủ la
- Hè hè…đây nè, nguyên xi nhá, chả có trầy xước, sạch không tì vết, - tôi nheo mắt với con bé, con bé mới có lớp 6 mà…^^
- Ứ chịu đâu, - con bé nũng nịu
Hè hè..bắt đền a á, a đâu phải trẻ con đâu mà dọa, tôi liền dí vào tay nó và lao vội vào phòng, dại gì mà để nó làm tới…
Vứt cái cặp lên giường, nhìn lại cái chiến tích cua gái, ôi thôi tội nghiệp cái áo của tôi, axit nó ăn mòn mịa nó rồi,,huhu….à mà quên, cái ảo nỏ làm từ vải, nỏ phải Inoc nên nỏ rỉ,,,hehe. Nghĩ thầm công sức cày phá hóa học hồi cấp 3 cũng có cái hay đó nhỉ, đỡ thương cái áo hơn. Thay ra, tôi móc nó lên cái giá. Tính giặt luôn mà tôi trời sinh ra đã lười, kệ thây nó, bị mốc thì hôm sau mua chai natri colorua là okee ngay ấy mà.
Tôi lao vội lên giường, nằm mơ mộng về chị Phương…tiếng chị thật khó nuốt,…hơn 2 tuổi mới đau chứ, thây kệ, ông cha ta nói gái hơn 2, trai hơn 1 mà. Mà nhà tôi lại có gia phả con trai thường lấy vợ nhiều tuổi hơn,^^, con gái thì ngược lại, cứ thế mà tính…. Nghị bụng tôi cười tít lên, lại hát…..”Sao tình yêu làm long ấm êm đêm ngày….”
………..Tèng …tèng teng…tèng….Tiếng điện thoại vang lên. Tôi lao vội cầm cái điện thoại, cứ tưởng e nào, cái thời độc thân nó khổ thế đấy, cả tuần mới được cú điện thoại, mà chả phải e nào, là ông anh họ tôi, năm 5, giống bé Phương…^^(Sàu này yêu rồi mới dám gọi là bé chứ hồi xưa dù nghĩ gì thì vẫn là chị thôi..hề hề)
- Alo, tổng đài 1080 xin nghee…
- Alo, cu à, anh đây, tối nay rảnh k? anh nhờ tí, - Anh tôi có cái nhờ là ăn nói mượt ngay.
- Gì thế ông anh? – Tôi hỏi vẻ tò mò, dù gì đại học buổi tối ai chả rảnh..
- Ừm! tối nay a rủ bé Hoài đi café, mà nhỏ lại rủ cả đứa bạn nó đi, nên anh rủ chú e đi cùng để tách chúng nó ra ấy mà, -Oải, ông anh tôi tính cưa bé Hoài, bằng tuổi tôi, cũng xinh, học cao đẳng kinh tế gần đó.
- Café với gái à?...thôi e không đi đâu, quen biết gì, lười. –Tại đang mơ mộng đến chị bé Phương nên tôi chả muốn đi, ở nhà mơ cho đã,…
- Thôi mà chú e, anh biết chú có tài chém gió, đi giúp anh đi, mấy khi a nhờ chú mày.-Anh họ tôi năn nỉ khẩn thiết lắm
- Vậy mấy giờ, chỗ nào? – Tôi cũng xuôi xuôi, thôi thì giúp ông anh rồi khuya về mộng mơ cũng được, chứ mộng sớm quá lại sợ thêm du vào…((
- Tối 8h, anh đợi chú ngã tư nhé. Rồi mình qua quán Ánh Dương. Ok?
- Được, hẹn anh giai 8h. 
Tôi cúp máy, vội đi tắm rửa cái để mà còn ăn uống. Nói thật chứ cái thời sinh viên, ăn uống là chuyện nhỏ, cho cái mào gà ăn keo mới là chuyện lớn, k thì lúc đi mà tóc còn ướt nhẹp thì khỏi mào luôn.

Tắm rửa, xà phòng xà phiếc cho thơm thơm, đi gặp gái mà, tôi lại ngại xịt nước hoa vì sợ nó biến chứng thành mùi thum thủm…
Mặc đồ xong thì tôi phóng thẳng ra quán ăn bên kia đường ăn tạm dĩa cơm, tạm thôi ấy mà,
- Cô ơi cho con dĩa cơm đùi gà chiên mắm với ạ!
Tôi ăn lấy ăn để, nuốt không nổi nhưng cũng cố ăn cho hết dĩa cơm, không tối lại không có sức mà chinh chiến. Ăn xong cũng đã 8h kém, tôi đạp xe ra đường lớn, tới chỗ ngã tư thì thấy anh Huy, anh họ tôi tên Huy- quên chưa giới thiệu với các bác, đã đứng ở đó rồi.
- Chà, không ngủ được hay sao mà đến sớm vậy, ăn được méng gì chưa? – Tôi đá khéo anh.
- Thôi hôm nay ăn ít bữa, mai ăn bù, tôi có gì rủ e nó đi ăn khuya,
- Anh định ăn quả lẻ đó à?- tôi hỏi với vẻ nghiêm trọng
- Không! Thì mời cả chú với e kia đi luôn chứ đi riêng được thì giờ đã không cần nhờ chú. Thôi mình lên quán trước nào.
Nói rồi 2 a e tôi đạp xe lên quán Anh Dương. Bước vào quán, ánh đèn dìu dịu, nhạc nhẹ, rất hợp cho những đôi hẹn hò. Chúng tội vội gửi xe rồi đi vào chọn chỗ. Do là đi 4 nên chúng tôi chọn bàn ở phía góc, nơi gần ánh đèn nhất, và nó có cái bàn tròn oách nhất…
Chúng tôi vừa vào bàn thì đã có một chị xinh đẹp lại hỏi:
- Hai anh uống gì ạ?- Giọng nói cũng dễ thương chẳng kém e Phương của tôi, miền bắc nữa oài
- Mày uống gì?- Anh Huy hỏi tôi
- Cho Anh một sting dâu,- hix,đi uống café nhưng tôi có thói quen uống nước ngọt thôi
- Vậy cho a một café sữa ít đường,- Anh Huy gọi
Trong lúc chờ đợi thì tôi với A họ chém gió, nào là sáng nay Mỹ đổ bộ vào Trung Quốc, Ả rập đá play off vào vòng 1/8 World Cup…Cuối cùng thì thức uống cũng ra, tôi tu một lúc hết nửa chai sting, vì lúc nãy ăn quên uống nước,đã….
Café Ánh Dương gần trường Bách Khoa chúng tôi, cũng không rộng lắm, nhưng được cái yên tĩnh và lãng mạn. Tối nào cũng đông nghịt cho nên đây cũng mới là lần thứ 2 tôi vào đây, lần đầu cũng là đi cùng a Huy vì để xem mặt nhỏ Hoài….Lần thứ 2…café tình yêu……..2 năm rồi tôi chưa yêu thêm ai kể từ cái ngày mối tình đầu của tôi vụt bay mà, cũng không ngờ tôi hay chém gió vậy mà cũng chả tán được e nào, hay là e nó ngại nên chả dám yêu tôi nữa k thì biết....
Ngồi thêm khoảng 10p thì nhỏ Hoài với bạn nó đến….
AAAAAAAA….tôi giật mình …..

---Các bác vừa nghe nhạc vừa đọc truyện nhé,....
Vi Trai Tim Anh Co Em

Chap 3: Cái duyên không hiền cũng tới!!!


Cái giật mình của tôi ngây thơ đến vô tội, người đi cùng nhỏ Hoài không ai khác mà chính là cái chị, cái chị bé xinh xinh hồi chiều, tôi sốc tới chảy máu mũi quá, trong lòng tự nhiên, ôi thầm cảm ơn trời, cái duyên của mềnh đây mà…hè hè..tự sướng thế đó các bác ạ..
Vừa nhìn thấy tụi tôi thì 2 e nó cũng cười tươi hơn, anh Huy thì cũng tỏ ra ga lăng, chạy ra kéo vội chiếc ghế cho nhỏ Hoài. Còn tôi, tôi ga cũng chả kém, cũng nhanh tay đẩy vội chiếc ghế cho chị Phương, ai dè, tôi vào ga mạnh quá, cầm phía trên, đẩy cái thì cái ghế nó chổng chân mịa nó. Xấu hổ chết đi được. Tôi luýnh quýnh đỡ chiếc ghế dậy, đặt vào chỗ và mời chị Phương ngồi. Tôi thấy chị Phương cũng cười một cái rất duyên, cũng để ý thấy có cái má lúm đồng tiền. Xinh thì đáo để nhưng tôi lúc đó chả nghĩ được gì, mặt đỏ ửng…
- Mời chị ngồi!- Tôi nói
- Ừ,e cũng ngồi đi, lại gặp nhau nữa nhỉ?...chị Phương nói với tôi
Còn hai tên kia thì trố mắt nhìn, làm như kiểu giống như AnhXtanh vừa phát hiện ra một sáng kiến vĩ đại không bằng ấy.|
- Hai người quen nhau à? Vậy đỡ mắc công giới thiêu. – nhỏ Hoài phát biểu
- Ừm, bọn chị lúc chiều mới quen nhau thôi,- Chị Phương trả lời
Về phần tôi thì tôi tum ngủm lúc nào chả hay…..buồn
- Hai người uống gì để Huy gọi?- Anh Huy hỏi hai người họ
- Cho bọn e một ly sữa chua đánh đá với một ít café,- nhỏ Hoài ra tối hậu thư….
- Em uống gì gọi luôn đi chứ chai sting cạn rồi kìa?....chị Phương chọc ngoáy tôi.
- Dạ, cho e một sting luôn ạ.- Tôi chả biết nói gì, lúng túng, mất điểm trước nàng rồi thì còn tâm trạng đâu mà ăn với chả uống, uống giờ chỉ là hạ hỏa khí hư thôi….
- Gớm, e có vẻ fan cuồng sting nhỉ?...lại là Chị Phương, chị không biết e đang rất buồn hay sao mà liên tục trừ điểm e thế hả???
Tôi bắt đầu lo lắng, lo lắng cho một tương lại đang phủ đầy hoa hồng, bỗng nhiên, bùm một cái, hoa hồng lại có gai…(…ước gì tôi không nhận lời đi cùng anh họ. tôi nghĩ bụng.
Cả buổi tối, 3 người bọn họ vui vẻ nói chuyện với nhau, còn tôi thì ngồi im thin thít. Chả hiểu trình chém gió được tập luyện, đào tạo trên từng comment facebook của tôi đâu hết rồi, bây giờ chả có chữ gì trong đầu tôi nữa. Lâu lâu bọn họ lại quay sang hỏi tôi cho tôi đỡ lạc lõng giữa dòng người tập nập….
Bỗng…
-Ui da,-Tôi thét lên
- Gì thế e? chị Phương hỏi tôi.
- Dạ không ạ, chỉ là e bị chuột rút.- Tôi giải thích, 
“èo, lại có cái vụ chuột rút lúc đang uống sting chớ, chắc chị nghĩ tôi bị chuột rút bẩm sinh quá àh, nào đâu có biết cái ui da đó là do anh Huy dẫm chân tôi ra hiệu cho tôi kéo chị Phương đi chỗ khác cho 2 người bọn họ tâm sự tỉ te….”
Anh Huy à, anh giết e rồi, lần này thì tiêu rồi, loại ngay từ vòng mua hồ sơ chứ đừng nói vòng sơ khảo nửa rồi. Thôi thì tình nghĩa anh em trăm năm còn hơn là tình cảm nhất thời, tôi đánh liều mời chị đi dạo. Lúc đầu chị nheo mày k chịu, chắc là nhỏ Hoài cũng tính tới vụ này nên k chịu li gián đó mà. Tôi nũng nịu,
- Chị ra ngoài này đi dạo nói chuyện với e chút, lúc chiều nói chưa xong mờ- tôi nài nỉ
Cuối cùng chị Phương cũng đồng ý, và tôi tôi đã trở thành người hùng cho anh giai tôi. Lo mà làm cho tốt đó anh giai, đừng để giống e, tủi…tôi thoáng mừng


Hai người bọn tôi ra ngoài dạo, để lại cái bàn với 4 cái ghế cho 2 a chị kia. Haiz, đi ra ngoài đường mát thật, lúc này mà có người yêu đi cùng, khoác tay, nắm chân thì thích biết mấy. Ôi cái cảm giác tềnh êu, cảm giác mà tôi không có được từ khi vào đại học rồi. Tôi quyết định phải thử mới được.
- Hôm nay Hoàng lặng quá à nha, lúc chiều mồm miệng thế mà giờ thấy khác liền, - chị Phương bắt chuyện trước.
- Hì! Tại e không biết cách bắt chuyện với trẻ con ấy mà!...tôi chọc đểu chị, tại vì mẹ tôi nói muốn con gái nhớ lâu là phải gọi ng ta là trẻ con mà, hè hè, chiêu này sau này tôi nghiệm đúng lắm các bác ạ. Thử đi nha! 2 3 tuổi cứ quy về trẻ con sất cho tui
- Gì? Ai trẻ con??????chị Phương làm dữ lên, mất luôn cái trẻ con lúc chiều tôi thấy, hè hè..lúc nóng giận con gái toàn phơi ra tật xấu mà…kaka
- Hè hè. Không lẽ em? E to gấp đôi chị mà?- Tại chị đứng cao hơn vai tôi một tí, người cũng thon thon, giống như tiểu thư cấp 3 ấy…

Thế là chị giận, chả thèm nói chuyện với tôi luôn. Cái dại lúc đó, nhưng là thành quả ban đầu mà sau này e cho tôi biết…
Tối đó anh họ tôi rủ được nhỏ Hoài đi ăn ốc luộc nên giao cho tôi nhiệm vụ đưa chị Phương về. Hai người trên một chiếc xe đạp, mát, và tôi không quên nhiệm vụ xin số dt để rồi tác chiến lần sau…




------------------------------

Chap 4: 


Chở chị Phương về xong, trên đường đi chị chả nói với tôi tiếng nào, buồn. Về tới phòng, tôi khóa vội cửa, rồi nằm cái phịch xuống giường. Ôi chiếc giường thân yêu, giờ nó k chỉ chứa mình tôi mà chứa cả tấn bê tông buồn được đổ vào trong tôi rồi. Nản thật, cứ mơ mộng cho lắm vào, rồi rớt cái bịch, như mít. Đáng cho cái tội chọc gái, mà lại là gái già nữa chứ. Ức, tôi chả ngủ được, nằm mãi cứ thế cho tới 2h sáng rồi thiếp lúc nào không hay…..


Keng..keng …keng…
Cái gì kêu ấy nhỉ?..tôi tự nghĩ. Thôi cái đẹt, hôm nay là chủ nhật mà hôm qua quên tắt cái chuông báo thức, báo hại anh không ngủ nướng được, đang mơ về chị bé ngon lành thị bị gọi dậy với thực tại. Anh ức rồi đấy, anh cho mày vào thùng rác đó nha cưng…nghĩ đoạn….tôi định..mà thôi k đập, cái này là tội ngu nên thôi, mất tiền oan, …sau này nghĩ lại hóa ra tôi cũng k mù quáng trong tình yêu cho lắm các bác nhỉ?..hehe


6h30..dậy phát, cởi trần, mùa hè nóng mà, mặc tạm cái quần short ra đường ngắm gái chơi vậy!...tôi là thế mà, con gái đại học ra chọc mới vui, dạo này lì đòn rồi, chọc rồi bị chửi, bị chửi rồi chọc, chọc miết rồi quen nên chả e nào chửi nữa. Lại quen được nhiều e xinh tươi, âu cũng là cái số đó các bác ạ. Cái số của tôi quen được lắm gái là do cái mặt lì đòn mà có đó mà….

Teng…Teng …Teng…
- Ê chú em, tối qua cảm ơn chú đã giải phóng cho anh nha, - Anh Huy nhắn tin cho tôi vẻ sảng khoái lắm, kiểu này cua được e nó rồi đây mà.
- Cái shit, a thì ngon rồi, còn thằng e này đang tèo ngẻo nè. – nói tới đây tự nhiên nghĩ tới bé Phương mà tôi buồn thấu ruột ra, gái xinh đi qua chả thèm ngắm, mấy e lại tưởng tôi chảnh,,,haha
- Gì thế chú mày, tối qua mày với Phương có chuyện gì à?
- Ờ thì cũng không có gì to tát, tại e lỡ mồm gọi chị Phương là trẻ con ấy mà?- Lúc đó tôi nói lí do có vẻ nghiêm trọng lắm, có ai ngờ đâu vì tôi gọi như thế mà sau này chuyện tình của tôi với e càng thêm hấp dẫn đây cái bác ạ…
- Thế à, chú mày khá, e nó tính trẻ con vậy thôi, chứ giận thì dai lắm, thôi chú quên đi, tuổi chú đâu mà đòi đua, làm quen e khác đê.- Anh họ nói mà tôi lại thêm buồn, mịa …anh đang buồn mà thằng anh kia lại dội cho gáo nước lạnh, đóng băng cả ruột gan.
- Thôi e đi học bài đây, pipi anh. –Á..hôm nay tôi đi học bài đó, ghê chưa, học đại học chủ nhật đi ôn bài đó các bác nạ, tềnh yêu đôi khi nó làm cho con ng ta lu mờ lí trí đó mà…(
Tôi cũng ngồi vào bàn học thật, nhưng mà không học, tôi lên mạng kiếm thư tình đọc chơi, chuẩn bị hành trang cho cuộc trường kì mới đó mà..hì



Chốc phát, nhìn lên, ôi cha mẹ ơi, cái quái gì thế này?....cái áo trắng enh mới mua hôm kia, trắng tinh…sau một lần dại gái, cộng thêm lần lười nữa thì thành quả e nó là đây,..chiếc áo mẹ vá năm xưa đã ngã màu đen….Cũng theo kế hoạch, tôi ra chợ Đồng Lâm mua chai Natri Clorua về thử chơi, k được chắc kì này a ăn học chăm chỉ quá, cái áo mồi định đi tán gái mà, tiếc chứ bộ, tiết kiệm cả năm mới mua được cái. 



Ra đến chợ, tôi cũng đi hiên ngang như ai ơi, mặt vênh vênh lên, tôi cứ nghĩ tôi đẹp trai nên mấy e đang ngắm, cái sự đời là thế mà, tự sướng mọi lúc mọi nơi..hờ.
- Chị à, bán cho e chai rửa chén, ý quên chai thuốc tẩy?- Tôi hỏi bà chị xinh đẹp
- Đây e, 10k,- Chị kia cười tươi rói, làm tôi càng hãnh diện với dung nhan của mình
- Dạ, chào chị e về.
Tôi chào chị rồi đi ra nhà giữ xe, thoáng quá, chị Phương đi qua tôi, một mình một giỏ, cũng nặng đấy chứ. Mà không biết chị cố tình k hỏi hay là vô tình k thấy tôi thì tôi chả biết, chỉ thấy buồn, buồn gì đâu mới gặp tối qua mà giờ nàng và ta đã xa cách.
Lấy hết can đảm, tôi gọi:
- Ê trẻ con! Đi chợ về đó à, nhà xa không a đón về?
Chị Phương quoắc mắt lại nhìn tôi, vẽ dữ tợn lắm, nguýt tôi một cái thật dài, đâm xuyên qua tim tôi luôn ấy. Nhưng tôi lì rồi, chọc gái quen rồi, sợ chi…Tôi chạy lại đỡ lấy giỏ của e nó,
- Hi, chị để e cầm cho, giỏ nặng thế này mà, - Tôi ga lăng chứ bộ…
- Thôi khỏi, k dám làm phiền ng lớn.- Chị Phương lạnh lùng, toan hất tay tôi ra, nhưng a đề phòng cả rồi e ạ
Tôi giật lấy cái giỏ, nũng nịu:
- Thôi mà chị, e xin lỗi mà, e chỉ gọi đùa thôi, chị giận e thật đấy à, e xin lỗi mà…hi,,
Chị véo tôi một cái rõ là đau, mà tôi nào dám la lên, cố nhịn…a nhịn, sau này lỡ đâu a tán được rồi thì a trả thù sau, quân tử trả thù 10 năm chưa muộn mà.
- Không đau à? Sao k la? Véo cãi nữa nhé?- chị Phương dọa tôi
- Hi, dạ thôi, e đau,- tôi phân trần, k có thì chết nữa.
- Em đi mua gì đây?- chị nhìn vào thấy tôi cầm chai gì rồi mà còn giả bộ, a đánh phát giờ.
- Dạ, e mua chai này về giặt thử chơi, thử nghiệm khoa học mới chị à,- Tôi dí dỏm
- Xì! Cái áo hôm qua chứ giề?...lười nhỉ? Để mốc luôn. Chị đoán, nhưng trúng phốc rồi.
- Đâu có, e giặt hôm qua rồi, còn ở nhà kìa, sạch tươm..- tôi chống chế
Buồn ghê, tật xấu gì cũng phơi ra trước mặt e nó rồi, thấy tôi lúng túng chắc e nó cũng hiểu rồi, nên tôi lãng qua chuyện khác.

Nói rồi tôi cũng xin được áp tải nàng và hàng về tới đầu kiệt
- Chị nấu cho ai mà mua nhiều đồ thế này.?- Tôi hỏi cho có lệ
- Ừm, hôm nay người yêu chị ra thăm nên chị phải chiêu đãi e à?....chị Phương nói với giọng điệu vui vẻ lắm


Còn tôi, ngay lúc này đây, đang đi trên chiếc xe đạp cùng nàng, lúc nãy tôi cứ tưởng đang ở trên mây, vui thật, bây giờ, tự nhiên, không phải là bịch nữa, mà tôi lao đầu xuống tận tít địa ngục nốt. Trái tim tôi ngừng đậm, mắt ngừng nhìn, tôi chả nghĩ được gì nữa,. Trong tôi bây giờ chỉ tồn tại hai chữ: “Quá Buồn”…




--------------------------


Chap 5:


Vừa tới đầu kiệt K182, tôi đã thả chị xuống, đứng đó, tôi phóng xe đi mà k thể chào một tiếng. Lòng nghẹn đắng, mắt như ứa lệ rồi. Ôi trời, thằng này điên. Ng ta có người yêu mà tự nhiên mày khóc. Hay là mày giống bọn kia, trù ẻo cho thằng kia lừa tình e nó, bỏ e nó, rồi mày nhảy vào, quan quan tâm tâm, rồi được yêu nốt. Cái cảm giác đó giằng xé trong tim tôi. Tôi buồn thật, buồn vì gì chứ,??Buồn vì một người con gái mới gặp 3 lần, và nói chuyện 3 lần ư?...Trời mưa?..hôm đó có sấm, ừ thì có thêm chớp, mà có sét éo đâu nhỉ, mà sao, mà sao nó lại đánh ngang qua tôi, chạy từ đầu xuống vai, chạy lan xuống chân phải, rồi qua chân trái, rân rân. Tôi điên thật, chắc xem phim kiếm hiệp với phim lãng mạn hàn nhiều quá rồi nên tôi đang mơ mộng.


Mơ mộng tôi là ai đó, con nhà tài phiệt chẳng hạn. Hay là thằng nào có thể bay trên không. Tài giỏi hơn thằng kia mà cướp e trong tay nó. Nghĩ thế vui thật, nhưng mà điên toàn tập.!

Về phòng, chả buồn giặt áo nữa. Cho nó bôc mùi nốt. Có tán ai đâu mà cần đồ đẹp, sạch sẽ. Giống thằng Khoa bên, xấu xấu, bẩn bẩn mà vẫn có gấu đó thôi. Thế mà tôi đẹp, đẹp theo thằng trong gương nhận xét đó mà. Thì cuộc đời vẫn ế trên cái hệ cấp thấp.


Tôi bật máy tính lên, định chơi ván Aoe cho nó máu, gặp thằng chimsedinang giờ chắc tôi cũng cho nó nhừ đòn. Anh đang điên mà, điên thì sức mạnh nó tăng lên gập bội các bạn ạ.


Nhưng thôi, tôi lại bật nhạc, mà nhạc gì đâu toàn là nhạc buồn, tôi lại nghe bài “Cơn mưa bắt đầu tình yêu”…để có thể tiếp tục mơ mộng. Mơ mộng hay thật, yêu a? có bao giờ ai tin tình yêu sét đánh chưa nhỉ?..Nếu chị Phương chưa có ng yêu mà tôi tỏ tình thì chị có tin được k chứ?...mới gặp nhau mà, hơn tuổi, cái gì cũng hơn, yêu cái nỗi gì?...Hoàng ơi là Hoàng, sao lần này mày toàn nghĩ dại k ấy nhỉ?.
Cái thời tung hoành, chém gió như ai mà giờ lại ngoan ngoãn ngồi ở nhà, nằm trong góc phòng như con mèo con vậy…Ai nhìn thấy tôi chắc tưởng tôi bị trúng gió. Gió mùa hè mà, độc ghê, hèn gì ng ta gọi là say nắng…(


Tôi nằm nghe nhạc tới tận 2h chiều mà cũng chưa buồn đi ăn, bụng cũng đánh trống rồi, tại hồi sáng mãi chọc gái nên quên cái khoản ăn. Tưởng ngắm gái nó no dạ dày, ai dè cũng…chả ra làm seo….


3h…chuông điểm, tôi lọ mọ dậy đi ăn, phải ăn chứ. K ăn để rồi chết vì chưa kịp yêu thế này nhục quá!?...Đó là tôi nghĩ vậy thôi, nghĩ cho có tinh thần chứ nhịn bữa sao chết. Đôi khi buồn quá ng ta viện lí do mà làm ấy mà, hèn gì cô toàn bảo lí do to hơn mục đích khi hồi cấp 2 tôi toàn đi học trể, vì chở bạn gái…


------Khóa vội cánh cửa, tôi chạy qua cửa hàng đối diện mà hết cơm rồi, quán cũng đóng của. Bà chủ quán bảo tối mới có. Tối mới có thì cháu thành liệt sĩ tềnh yêu mất rồi bác ạ. Rồi tôi phi xe đi mau ổ bánh mì thịt gặm tạm,(Mì thịt mà gặm tạm, viết cho oai thôi…hehe)


Đạp xe qua kiệt K182, tôi cũng như một thói quen, nhìn vào xem có ai kia không?...rồi bất chợt, cơn đau tim lại ùa về, chị Phương đang khoác tay, cười nói vui vẻ bên người con trai kia. Tôi đoán anh ta hơn tôi 5t, da trắng, cao. Chắc là dân bắc nốt. Ăn đứt thằng mơ mộng về dung nhan như tôi rồi. Rồi tôi cũng cố lết đi mua cái bánh mì về ăn cho qua ngày đoạn tháng….

Chap 6:



Về tới phòng, tôi đã thấy a họ tôi đứng đó đợi tôi rồi. Tôi thẩn thờ dắt xe vào, lòng trĩu năng.
- Cu e, đi đâu về đấy?- a Huy hỏi
- ừm, e đi mua bánh mì về?- thấy rồi còn hỏi, tôi trả lời nhưng lòng cáu gắt lắm, thất tình mà…(
Tôi mở cửa phòng rồi 2 ae ngồi nói chuyện, tôi cũng nhai tạm cái bánh mì.
- Có chuyện gì mà trông có vẻ sầu não thế?, thất tình à?...-a Huy hỏi tôi
- Không, chỉ là hơi mệt thôi. – chẳng lẽ tôi lại bảo thất tình thật, con trai mà, phải giấu giếm cảm xúc chớ, k bàn dân thiên hạ nó cười cho, định làm phi công mà hỏng được.
- Anh qua là nhờ chú chút chuyện, tối nay a với nhỏ Hoài đi chơi, mà đánh máy bài đồ án chưa xong, chú đánh giúp a nha!..,- a họ lại gạ tềnh tôi đây mà
- Thôi đi cha nội, k thấy e đang mệt à?, nghỉ đê…-tôi phản pháo, a đang bực, chép cái mế, bài của a a còn chưa làm mà…
- Thế à, vậy thôi, để a nhờ thằng Phong vậy, thôi chú nghỉ đi, a về.- A Huy có giận tôi không thì tôi k rõ, tôi chả thèm nhìn mà, rồi tôi ra khóa vội cái cửa, ngằm úp trên bàn.

Ăn xong mẫu bánh mì cuối cùng, tôi cũng đỡ đói, nuốt tạm ly nước. No ghê, bánh mì với nước, nó nở ra, còn gì bằng. 

Ngày hôm nay là chủ nhật, tôi có cái thói quen muôn thuở, mặc cả tuần, rồi tủ lại một đống để chủ nhật giặt. Mà hôm nay, trơi xui đất khiến thế nào mà tôi lười càng lười thêm, chả muốn làm gì- thất tình là thế đó các bác nak- Nhưng mà nghĩ bụng, k giặt thì chiều nay nghỉ tắm, mai chỉ còn biết mượn cái quần e hàng xóm đi học thôi. Haizz., tình cảnh éo le thế này k lẽ đi mượn thật, thôi thì giặt cho rồi. Giặt, tôi lại du dương bản nhạc “Cơn mưa bắt đầu tình yêu”. Tính tôi nó hát không có hay, mà thích đay nghiến hàng xóm chơi chơi vậy ni na….hehe

6h30 chiều, đồng hồ quay, lần này tôi mới có thời gian nhìn cái kim quay, ờ nó hay thiệt, trông đầu tôi lại chợt thoáng câu hỏi. “Bỏ mịa thằng nào giỏi nó nghĩ ra cái này nhể?”, điên ghê, cả thập kỉ người ta mới phát minh ra đó mày. Lúc thất tình ng ta hay mộng du các bác nhỉ?...

Ting ..ting ..teng….
Mày lại kêu à, lại là nhắn a Huy, chán bỏ mịa, chả muốn đọc. Mà thôi, đọc phát, lỡ a lại gọi đi chơi với gái, có cái mà xoa dịu cõi lòng. Trúng phóc,
- Tối nay đi chơi nha, a hẹn nhỏ Hoài đi chơi mà nhỏ kêu k đi 2 người, mà bạn nó thì lại bận, k đi được.
Bạn nhỏ??...bạn nhỏ là ai chớ? Là chị bé rồi còn ai?...bận à?...bận đi với ng tình chứ gì?...a điên rồi đó, định hỏi cái bạn nó hẹn ở đâu, để tối nay a ăn mặc đẹp, đi con xe phượng hoàng nòi tới thị uy thằng bồ e nó phát. 
Buồn ghê.
- Đi làm cái giề?...đi đập muỗi cho hai người à?...- muốn đi nhưng tôi giả vờ làm cao mà.
- Thôi đi đi, chú có tâm trạng gì thì đi chơi cho nó bay đê, a sẽ giúp chú kiếm một con e xinh tươi,OK?...- a lại gạ tôi, còn bày đặt giới thiệu gái gú., a thích rồi đấy…
- OK?...vậy tí nữa gặp, e lên a giờ luôn, rồi đi ăn tí, ở dưới này ăn một mình chán quá,
Nói rồi tôi mặc tạm cái áo lúc tối qua, may mà chưa giặt, Zz…khóa vội cửa, và cũng vớ nhanh được cái vợt. Ý! Các bác đừng hiểu nhầm vợt đập muỗi nhé, chỉ là cái vợt cầu lông e đưa đi trả cho thằng Hải gần phòng a Huy thôi mà…hehe

King …king còng,,,xe đạp loong voong….vừa đi vừa tung tăng, vui thật, đi xe đạp trời đêm, ánh đèn thành phố hay ghê, mờ mờ, ảo ảo, dòng người qua lại, nhưng mà chả biết ai trong số họ là một nửa của tôi nữa??..



------------------------

Chap 7: trích ngang dòng đời...



Ăn uống no say, cười nhảy hát bay, việc gì cũng hay….xong đâu đó thì tôi với a họ léo lên cái xe đạp để đi tán gái, à quên, tôi tán chứ không phải a họ tôi, chắc ảnh tán đổ nhỏ rồi,…

Mà qua đây cũng xin giới thiệu về bản thân, cũng như cái lí lịch trích dọc của dòng họ tôi cái, mà đầu tiên phải là bố tôi.

Bố tôi là người thân sinh ra tôi, ở quê nên tôi gọi là bố, không phải ba, mà chả phải thầy gì sất…
Tiếp đến là mẹ tôi, mẹ tôi là người thân sinh ra tôi, ở quê cũng gọi là mẹ, chả gọi má, mà mẹ chả cho gọi U…

Gia đình tôi có cái gia phả là con trai thì lấy vợ hơn tuổi, con gái thì lại ngược lại. Nghĩ chuyện đời vui thật, giờ đang tính tán chị bé, cũng có cái duyên đó, đang tính mừng, nhưng ai dè lại vướng ngay đá tảng, đụng đến cũng khổ, k đụng cũng buồn. Nhà tôi có 3 chị e, chị đầu, e giai sau, chắc các bác cũng đoán ra ai là người ở giữa rồi…hehe….


Tôi cao 1m7, cũng hơi gầy đấy, da trắng. Nhà nghèo mà da trắng, cái trắng toát lên cái lười…haha…Năm nay học năm 3 trường Bách Khoa Đà Nẵng rồi, ngành công nghệ thông tin, nghành cũng hot đấy ….nhể

Sơ yếu lí lịch về tình yêu thì, chả có gì đáng nói, ngoài vài lần tán hay, chọc chơi, đang đi bơi, bị e nó dẫn bạn tới đánh xả hơi,…./..tôi buồn lắm các bác ạ, con gái sinh ra, hoa bên đường cho người ta hái, gái sinh ra cho trai chọc, tán chơi, thế mà tôi lại bị đánh, ức, mà tôi chả làm gì sai cả, tán thôi mờ…). Tôi thì có cái tính, e nó đang ngồi với bạn trai, (“tôi thích tán đồn có địch nữa, cái khoản mà tôi thấy oai nhất mỗi lần kể về chiến tích tán gái của mềnh..hehe), đang nói chuyện vui vẻ, thì tôi chạy lại, - Em! Tối đi chơi nha, a qua đón e nhé,?...rồi con bé chưa kịp làm gì thì tôi phóng cái vụt, để lại nỗi hụt hững cho e nó…^^

Tôi cũng có yêu vài mối tình, mà mới đi tới cái nắm tay e thẹn của tuổi học trò, định đi xa hơn là khoác tay thì bị e nó đá văng ra, chắc tại tôi đẹp trai, đi học xa nên e nó sợ k giữ được…hức,, nghĩ vậy đỡ buồn.

Trước khi gặp e, tôi dễ tính lắm, thích nói yêu ai cũng được mà, tại trình độ chém nó cao, mà trời sinh ra đã có cái mặt ưa nhìn, nói chuyện chả có đứa nào dám nghi là tôi ba xạo, mà tôi lại là thằng ba xạo, đã, chả phải mất thời giờ tạo lòng tin.

Còn về phần gia sản của tôi, cũng bình thường thôi. Đi học được bố mẹ cấp cho tháng triệu rưỡi, ăn chơi thì nhịn phần ăn học…, được ở hẳn riêng một cái phòng rông….10m2. Tính tôi dễ thế, lại vui tính, nên rất được bà chủ yêu quý. Bả nhớ tôi ghê lắm, trí nhớ giỏi ghê, mới 6h sáng mồng một mà bà đã sang xin tiền phòng. Có bữa tôi quên, nhưng có bữa cái tinh thần nó sảng khoái, nhớ I chang mai là mồng 1, hehe,,dại gì mà ở nhà, tôi ôm đồ qua phòng bạn ở đợ,,,keke….bà có mà lục cả sàn nhà lên cũng chả thấy đâu, thần thánh phương nào, cũng chào thua, cứ phải gọi là a Hoàng…

Gia sản cũng chẳng có gì nhiều, được cái lap với con phượng hoàng nòi, nó nòi từ cái thời Lào đánh Việt Nam hay sao mà nhìn oách lắm các bác nợ. Xe có 2 bánh, chắc ai cũng biết cái xe đạp nhỉ?...hi. bánh trước lốp màu đen, bánh sau lốp màu đỏ, nhìn chó nó ngầu, hơ hơ, Màu của xe thì photoshop tới từng mili, mầu xanh, điểm một vài màu đen tuyền, tuyền của gỉ sắt…. Nhớ vài lần đi cùng e phương mà chở trên chiếc xe đạp kia cũng oách, nghĩ bụng, tôi thích chí…

Còn cái lap, nó oai lắm, lần đầu tiên trong đời được cầm cái lap. Các bác biết tôi vui tới cỡ nào không?...ngày hôm đó tôi chơi game quên cả ăn luôn, đã, tới lúc đã thì đã là 3h sáng của ngày hôm sau roài. Lap hiệu Dell, chip pentinum III thì phải, lâu rồi chả nhìn, màu ghi, là tài sản lớn nhất của tôi….tôi yêu hơn chính bản thân mình<3


Tiện đây cũng giới thiệu về e nó tí, để các bác khỏi phải nghĩ, cái này là tôi biết được sau khi yêu e nó thôi, chứ trước đó cũng chả biết gì. E tên là Nguyễn Trần Uyên Phương., cái tên đẹp k các bác??, phải nói là quá đẹp. Người dân Bắc, giọng nói mượt mà, hơn tôi 2 tuổi. Học môi trường-BKDN. 


Nhà e nó thì cũng khá giả, nếu không muốn nói là giàu. Lần đó tôi mà biết thế thì chả dám manh động tán e nó rồi. Mà sau này ba má e lại quý tôi, chắc tôi được cái sở trường là làm vừa lòng người lớn, hèn gì tôi được người lớn- là e hơn tôi 2 tuổi yêu- thấy oai ghê.

Qua đây cũng muốn nói với các bạn, ai mà nghèo định tán gái giàu thì cứ mạnh dạn vào, sợ chi, làm cái mặt dày, lúc nào cũng tới trước của phòng e nó, ăn ở đó, nhưng ngủ đừng ở đó nha. Mà tốt nhất làm quen được nhà ai đối diện phòng e, mà xin vào ngồi, rada như thế là chuẩn nhất…hihi….Thôi để kể tiếp chap 6, đi tán gái cùng a giai đã….hehe



Trang 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10-end 


Bình Luận: